Chơi tập thể cùng các cô con gái da trắng

Aaa. Không, nghĩ thôi cũng không được, mình phải quên Nam đi.”
Gió thu vẫn thổi qua khe cửa, mang theo mùi bánh mì thoảng nhẹ, Thư đứng dậy, bước vào bếp, tay run run pha sữa cho con, nước nóng bắn ra tay làm cô giật mình, “Mình phải dừng, phải dừng thôi, không thể để anh ấy buồn,” cô lẩm bẩm, nhưng sâu thẳm trong lòng, cái thèm khát ấy chưa bao giờ tắt, nó âm ỉ cháy, như ngọn gió thu se lạnh, nhẹ nhàng nhưng đủ làm cô run rẩy. Tóc dài buộc cao để lộ gáy trắng ngần, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống trán mỗi khi cô cúi xuống lau sữa dính trên tay. Hoàng hiền lành, yêu thương Thư hết mực, luôn lo cô vất vả từ lúc mang thai đến giờ, những lời anh dặn như sợi dây vô hình níu cô lại với tình yêu sâu đậm của hai người. Nhưng cơ thể không nghe lời, không phải vì Nam đụ nàng sướng hơn chồng nàng mà vì nhớ cảm giác lén lút, khi cặc Nam đâm sâu trong phòng khám, tiếng “pạch pạch,” Thư tự nhủ…
“Không, không được, Hoàng sẽ đau lòng lắm, mình phải dừng lại, vì anh ấy vì con và vì gia đình này nữa,”
Mắt cô cay, lòng rối bời, “Nếu Hoàng không biết thì sao? Aaa. Cuộc sống của họ trôi qua đều đặn – Hoàng đi làm từ sáng, tối về kể chuyện công trường, giọng hào hứng: “Hôm nay anh giám sát xong cái cầu, mệt nhưng vui lắm, vợ ơi,” rồi ôm Thư cười ấm áp.