Dập em bướm thâm múp míp ngọt nước

Bàn tay Định cuồng bạo, bất chấp lần xuống vú và bẹn của tôị Dùng hai ngón tay trỏ và áp út Định banh rộng hai mép thịt vùng kín của tôi ra và đút ngón giữa vàọ Định cứ thể đẩy ngón tay vào rồi ra liên. Cúc có cần gì anh không ? Nào phải anh. Nhưng có những đêm trở giấc, tôi trằn trọc để bàng hoàng nhận ra rằng hai vú và phần ‘kín của đàn bà’ phía bên dướI đang hừng hực những đòi hỏi tưởng đã rồi một đời ngủ yên. Nghiệt ngã thay những giây phút đó, lòng tôi không hề nghĩ đến Chính. Tôi đã khóc, từ ngày lấy anh, cho đến bây giờ vẫn còn khóc được, phải chăng vẫn còn đâu đó chút gì ân ái, nghiã tình. Mấy hôm đầu tiên, anh nằm một góc bên tôi trằn trọc, thở nhẹ? Và, tan tác thất thểu, từng người chồng trở về trong nỗi vui mừng đoàn tụ hoang mang. Hòa ngồi lắng nghe, trong ánh mắt thật xúc động và cũng thật hãnh diện về cha nó. Định, anh đang nói gì ? Tôi bồng con theo gia đình chồng di tản, lên con tàu để không biết về đâu … Không phải vì sự đối xử lạnh nhạt, tàn tệ của gia đình Chính với mẹ con tôi, mà chính ở lòng tôi . Nhưng với Hoà, nó chừng như ngỡ ngàng, xa lạ với người trong ảnh. Phải, tôi đang ở đâu, làm gì ở đây . Tức nước vỡ bờ, tôi nhắm mắt bồng con ra khỏi nhà chồng trong bao nhiêu lời đay nghiến cay độc.